Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Nhưng đây là một trận bóng.
Tôi không hề phản đối. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Màu mận đương độ chín. Bạn có hai giọng chính. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Hai khoang thiện, ác. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.