Tự dưng mẹ lại ra giá. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút.
Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Và xã hội nó đâm ra thế này. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Nhưng mọi người thì khác.
Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Chả là hôm qua có chuyện. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Mở tủ ra, thay quần áo. Chuông điện thoại reo. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.