Buổi tối, vẫn điệu đó. Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn. Phần đông chúng ta đầy thành kiến và thiên vị.
Trong khi ông nói, tôi trút vali của tôi lên trên mặt bàn: 32 lọ kem thoa mặt, đều của những hàng cạnh tranh mà ông biết. Không khi nào tôi quên được câu trả lời của ông: "Một nhà khoa học không bao giờ dám chứng minh một điều chi hết. Chỉ có tiền không, không đủ dụ các văn sĩ có danh viết giúp ông được.
Họ không oán hờn gì hết, họ không cho rằng họ bị chúng tôi phản. 6- Thành thật làm cho họ thấy sự quan trọng của họ. Sau khi cân nhắc kỹ, một cách chân thành và vô tư, tôi phải kết luận rằng cháu Joséphine còn giỏi hơn tôi khi tôi bằng tuổi cháu, mà tôi phải thú nhận rằng như vậy không phải là một lời khen cháu đâu.
Khi biết chắc rằng chúng ta có lý, chúng ta phải ráng ngọt ngào và khéo léo tỏ ý kiến của ta với người khác. Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa". Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy chân lý đó.
Dù tôi có làm cho ông ta phải tự nhận rằng ông có lỗi đi nữa thì lòng tự ái của ông cũng không cho ông chịu thua và chuẩn lời tôi yêu cầu. Được một lúc, bà ta nói rằng vài người hàng xóm đã cho mắc điện vào chuồng gà và thấy kết quả mỹ mãn. Anh em cũng có trẻ trong nhà.
Có lần tới kỳ diễn thuyết, người ta thình lình cho tôi hay rằng tiến mướn phòng tăng lên gấp ba giá cũ. Ông sợ hãi, muốn rút đơn ứng cử ra. "Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi.
Rồi lần lần ông dịu giọng vì thấy rằng chúng tôi hỏi những điều đó không phải vì tò mò mà vì cái lợi của ông. Cho nên ông John Wannamaker, một thương gia lớn, có lần đã tự thú: "Từ 30 năm nay, tôi đã hiểu rằng: sự chỉ trích chẳng ích lợi gì hết". Hội nghị của những hội đó họp ở đâu thì dẫu phải lội suối trèo đèo, vượt đại dương, qua sa mạc, ông cũng tới dự.
Phương pháp đó không mới mẻ gì. Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ. Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con.
Ông nhất định từ đó không chống lại ý kiến người khác nữa. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm.
Tôi được cái vui là đã tự chủ được mình, đã dùng phép lịch sự để đáp lại một bức thư thô lỗ. Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G. Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật".