Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Thất vọng, tụt giá rồi.
Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Mất mất người kể chuyện. Mua để đến những giờ bỏ học.
Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.
Tóm lại là không được bi quan. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.