Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.
Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Tay tiếp tục thả giấy vào.
Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Trước thì tháng gặp một hai lần. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Ông anh chuyển sang bể nóng. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.
Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. 000 dành dụm được từ đầu tuần.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.