Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Nhưng mà này không được bi quan.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
- Ông quả là người biết lo xa. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Họ biểu trưng cho chính họ. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Cũng có hôm ngủ khá say.
Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Mọi thứ vẫn như thế. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Nó là một sự phối màu khá đẹp.