Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Nói chung là tốn thời giờ.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Cũng thành thói quen rồi. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.
Và như thế, em hiện hữu. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Hắn cũng đang không cảm nhận được. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.