- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Còn một ngày nữa mới tới hạn. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Mọi thứ vẫn như thế. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Ta cõng nàng đi trên sóng. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.