000 dành dụm được từ đầu tuần. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Và ông vội ngoảnh đi.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Kể cả cái nhàm chán.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Được nói chuyện, được trao đổi. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.