Chúng tự tạo ra, hay đúng hơn đều do tự ngã hư ngụy tạo ra. Từ đó đâm ra thương cảm cho bản thân, rồi kể lể cho người khác nghe câu chuyện của mình. Hiện trú là nhất thể.
Nhận ra được sự vô nghĩa của nó mới là quan trọng. Nếu có thể, bạn cũng buông bỏ mọi hình ảnh về cơ thể vật lý còn lưu lại trong tâm trí mình. Khi bạn tái kết nối với Bản thể hiện tiền và không còn bị chi phối bởi tâm trí, bạn sẽ ngưng tạo ra những thứ đó.
Như với tất cả các cánh cổng khác, bản tính rực rỡ chân thực của bạn vẫn còn, nhưng nhân dạng của bạn thì không. Không có gì có tính cá nhân ở đây: Tôi không đang dạy dỗ bạn. Suy nghĩ trở thành căn bệnh.
Người không biết khoan dung nhất định phải gánh chịu thời gian tâm lý rất nặng nề. Tự bản thân nó, tâm trí không vận hành sai lệch. Nếu một phản ứng là cần thiết cho tình huống ấy, thì nó sẽ xuất phát từ bình diện sâu thẳm này.
Tôi sẽ không tạo ra thêm vấn đề nào nữa. Tư duy và ý thức không đồng nghĩa với nhau, bởi vì dù sao tư duy cũng chỉ là một khía cạnh nhỏ bé của ý thức mà thôi. Cảm nhận sẽ đưa bạn đến gần sự thật về con người bạn hơn là suy nghĩ.
Hiển nhiên phải có một linh giác, một trí thông minh vốn tuyệt vời hơn tâm trí nhiều, đang hoạt động. Tình hình này cũng giúp bạn tiếp cận các xúc cảm của mình. Phút chốc, cái dịu ngọt của tình yêu có thể trở thành sự công kích dã man hay nỗi sầu khổ khủng khiếp.
Khi tiến vào cảm nhận ấy, bạn hãy đề cao cảnh giác. Hạnh phúc xuất phát từ những sự vật vô thường như thế luôn luôn hời hợt và phù du. Lịch sử nhân loại đã chứng minh luận điểm này.
Bạn có thể trải nghiệm nhiều lạc thú mà tiền tài có thể mua được, nhưng chúng đều sẽ đến rồi đi và luôn luôn bỏ rơi bạn ở lại với cảm giác trống rỗng cùng với nỗi mong cầu thêm nhiều thỏa mãn vật chất hay tâm lý nữa. theo nghĩa hẹp của từ này, bệnh tật có một quá khứ và một tương lai. Sau cùng, áp lực đau khổ gây ra bởi sai sót hiển nhiên này buộc ý thức phải giải trừ sự đồng hóa với sắc tướng và thức tỉnh để bước ra khỏi cơn mơ sắc tướng, bước ra khỏi tuồng ảo hóa.
Đây là tự do duy nhất chân chính. Cơ hội thứ nhất của bạn là đối với từng khoảnh khắc bạn hãy vâng phục trước thực tại của khoảnh khắc ấy. Hãy hướng sự chú ý vào hiện tại; hãy chú ý đến hành vi của bạn, đến các phản ứng, các tâm trạng, các ý nghĩ, các tình cảm, các nỗi sợ hãi, và các ước muốn của bạn khi chúng xảy ra trong hiện tại.
Đó là thế giới của hình tướng, của đắc thất. Các khuôn mẫu này có thể vẫn còn tác động trong một thời gian, nhưng chúng sẽ không còn điều động cuộc đời bạn được nữa. Bạn không cần phải chờ thế giới lành mạnh trước, hay chờ ai đó tỉnh thức, rồi bạn mới tỏ ngộ.