Con mèo lại sán vào tôi. Chưa có gì để không thích. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Ốm ra đấy mà làm gì. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì.
Khoảng cách vô hình. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Hoặc lúc phấn khích. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Nhu cầu của bạn không cao.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Bác nói chuyện với cháu.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Vào ngủ tiếp đi con.