Hai bên dè chừng nhau. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.
Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Đó là một niềm an ủi. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Không biết thì khó trách.
Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát.
Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.