Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Chả phải thở than gì. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Chúng tôi làm theo luật. Còn quá nhiều điều để viết.