Sai là vô trách nhiệm. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.
Mọi thứ đều không mới. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Làm một bài thơ dở để được khen. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Vào ngủ tiếp đi con. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Tôi làm độc giả cho tôi.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Từng trang, từng trang… Bình thản và mệt mỏi.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Nhà văn nhắm mắt lại.