Cũng có hôm ngủ khá say. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Trước thì tháng gặp một hai lần.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Và thế là đời sống lãng phí.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Tôi viết theo ông ta. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Người rỗng như không có lực. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.