Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Và lại thấy quyển sách bị xé. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Một số người giúp đỡ nhiều. Không phải điệu cười chua chát. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Tôi không có ý định ra đi. Mất cái giấc mơ đấy. Tôi cũng có dự định ấy.